Nam thần biến thành cún
Phan_21
Nói thật thì, tạo hình kiểu này giống chủ nghĩa siêu hiện thực ...
"Không đoán ra được."
Thậm chí ngay cả nam thần cũng không đoán ra, tạo hình của cô be bét như thế sao?
Tô Tiểu Đường rầu rĩ mà trả lời: "Là Thịt Viên mà!"
Phương Cảnh Thâm nghe xong ngẩn ngơ, sau đó dùng tay bịt miệng, quay người lại.
Nhìn dáng vẻ nhịn cười của anh, Tô Tiểu Đường càng thêm uể oải, "Thật sự không giống sao? Sớm biết thế không bằng tôi đắp một quả bóng còn hơn..."
Lúc này Thịt Viên cũng dậy, nhảy nhót chạy tới, tò mò chạy một vòng quanh tác phẩm dang dở của cô.
"Đừng lộn xộn, đến bên kia ngồi đi, làm mẫu cho chị nào."
Thịt Viên không thèm nghe, đang nghịch chân nó, lúc này lại nhìn sân đầy tuyết, liền rục rịch bắt đầu chạy loạn lung tung, còn nhảy một phát làm đổ tác phẩm dở dang của cô.
Tô Tiểu Đường tức giận thở hổn hển chống eo, "Thịt Viên! Mày mà nghịch nữa chị sẽ buộc mày vào cột!"
Thịt Viên làm ngơ chạy như bay, sau đó trượt chân đầu vùi vào đống tuyết, toàn bộ cơ thể thành người tuyết.
"Thịt Viên." Phương Cảnh Thâm thản nhiên gọi một tiếng.
Lỗ tai Thịt Viên run lên, đứng thẳng dậy, gục mặt cúi đầu từng bước một chạy đến bên Phương Cảnh Thâm.
"Giũ sạch lông đi."
Thịt Viên lắc lắc thân thể của nó để tuyết rơi xuống, sau đó chà xát lấy lòng anh.
"Qua bên đó ngồi im."
Thịt Viên không hề phản ứng một câu, ngoan ngoãn đi đến mái nhà ngồi xuống.
Tô Tiểu Đường thấy thế vô cùng ngạc nhiên...
Thịt Viên của mình sao có thể nghe lời như thế chứ!
"Thịt Viên sao lại nghe lời của anh như thế chứ, có tuyệt chiêu gì không? Có thể dạy tôi không?" Tô Tiểu Đường đặc biệt kích động nhích đến gần trước mặt Phương Cảnh Thâm hỏi.
"Tuyệt chiêu?"
"Ừ, ừ!"
"Trao đổi linh hồn với nó."
"..." Coi như cô không hỏi.
Cuối cùng, dưới sự giúp đỡ của nam thần, Tô Tiểu Đường đã đắp xong một con Husky vô cùng đẹp trai, nam thần còn sai Thịt Viên đi quanh đống tuyết vài vòng, tạo ra những dấu chân rất sống động.
Thật kỳ diệu. Nam thần thật thông minh.
"Tôi chụp lại làm kỷ niệm." Tô Tiểu Đường lấy điện thoại chụp liên tiếp mấy kiểu, càng nhìn càng thích."
Anh họ ôm đứa nhỏ Thụy Thụy ra chơi, vừa nhìn liền không kiềm chế, sung sướng hỏi "Woa, người tuyết này thật sáng tạo! À không, chó tuyết!"
Phương Cảnh Thâm đi đến trước mặt anh họ đưa điện thoại của mình cho anh, "Chụp hộ tôi và Tiểu Đường một kiểu được không?"
"Ồ, có thể có thể!" Anh họ vội vàng nhận điện thoại.
"Tiểu Đường, lại đây." Phương Cảnh Thâm vẫy tay Tiểu Đường.
"Làm gì?"
"Chụp ảnh."
"Hả?"
Phương Cảnh Thâm kéo Tiểu Đường lại, để Thịt Viên ngoan ngoãn ngồi bên cạnh cô, vòng tay ôm lấy vai cô.
Trong nháy mắt cơ thể Tô Tiểu Đường cứng ngắc. Từ trước đến nay cô chỉ có thể chụp lén chính diện nam thần, bây giờ có cơ hội chụp cùng nam thần. Hạnh phúc này đột ngột quá....
"Đừng khẩn trương." Phương Cảnh Thâm thấp giọng nói bên tai cô.
Tô Tiểu Đường muốn khóc, vậy anh bỏ tay xuống trước đi.
Phương Cảnh Thâm càng ôm chặt hơn: "Tưởng tượng tôi là Thịt Viên."
Phụt, Thịt Viên... Tưởng tượng Phương Cảnh Thâm trong bộ dáng Thịt Viên, Tô Tiểu Đường cảm thấy hơi thả lỏng một chút.
"Được rồi!" Anh họ chụp xong đưa điện thoại cho Phương Cảnh Thâm, sau đó nhìn anh một cái sâu xa.
Đang muốn nói chuyện, ánh mắt liếc thấy bên ngoài có người đàn ông mặc áo xanh, đôi mắt hiện lên sự hứng thú, chọc Tiểu Đường bên cạnh: "Này, này, em họ! Bên ngoài có người tìm kìa!"
"Hả?" Tô Tiểu Đường ngước mắt nhìn, sau đó liền thấy người đàn ông mặc áo khoác quân đội, đứng sừng sững bên ngoài nhưng một cây tùng cao lớn.
Là Trang Nghị... Sao anh ta lại tìm được chỗ này nhỉ....
Tô Tiểu Đường cúi đầu từ từ đi qua, "Anh... Tìm tôi hả?"
Trang Nghị gật đầu.
"Vào trong nhà nói?"
"Không cần vào, tôi nói mấy câu rồi đi."
"Ừ."
Sau lưng, anh họ cười hì hì huýt vào vai Phương Cảnh Thâm bên cạnh: "Này, nói thật xem, có phải cậu thích em họ tôi không?"
Phương Cảnh Thâm liếc anh ta một cái, "Rất rõ ràng sao?"
"Cũng không phải rõ ràng lắm, nhưng người sáng suốt như tôi có thể nhìn ra được, đều là đàn ông, tôi hiểu. Chẳng qua Tiểu Đường á, là một đứa ngốc, nếu cậu không nói với nó, có khi cả đời nó cũng không biết, nhưng nếu cậu nói có khi sẽ dọa nó chết khiếp."
Phương Cảnh Thâm nhíu mày: "Anh cũng cho rằng như vậy".
"Vô nghĩa, lúc đầu ngay cả tôi cũng kinh ngạc cơ mà! Thật ra em họ tôi là người tốt, không đúng, là đặc biệt tốt, chẳng qua là nhìn bộ dạng mập mạp của nó thì đúng là không hợp thẩm mỹ, tôi chỉ có thể nói, cậu thật tinh mắt."
“Cảm ơn.”
Chương 39 :
Trang Nghị nhìn cô một cách chân thành: “Chuyện ngày hôm qua tôi đã biết rồi, tôi thay mẹ tôi nói lời xin lỗi với cô”.
Tô Tiểu Đường rất xấu hổ khi nhìn thấy thái độ quá nghiêm túc của anh, cũng không biết nên nói gì, vội vàng khoát khoát tay nói: “Không sao…”.
Trang Nghị nhìn cô rồi thở dài, nếu là người khác, dưới loại tình huống này khi nhìn thấy mình chắc chắn sẽ rất kích động, lên án chất vấn ấy chứ, những người con gái trước kia người nào chẳng khóc lóc kể lể biểu lộ sự oán giận, thế nhưng ngay cả mẹ của anh cô cũng không nói tới một chữ.
Trang Nghị do dự một lát, hỏi: “Người đàn ông ngày hôm qua là bạn của cô à?”.
Tuy là câu hỏi, nhưng giọng điệu lại rất chắc chắn, anh cảm nhận được cô không phải loại con gái đã có bạn trai mà còn đi xem mắt.
“À, đúng vậy! Anh ấy tới tìm tôi có việc, tiện thể giải vây giúp tôi luôn…”.
Nghĩ đến chuyện hôm qua Tô Tiểu Đường còn có chút xấu hổ, cũng không biết mẹ của Trang Nghị đã nói gì với Trang Nghị, dám chắc là không có lời nào hay ho, chẳng qua nhìn thấy ý định của Trang Nghị, dường như là không tin tưởng lắm.
“Bố tôi nhậm chức ở vùng khác, lúc bình thường công việc vô cùng bận rộn, tôi là do một tay mẹ nuôi lớn, hơn nữa tôi lại là con trai một trong nhà, từ nhỏ bà rất nghiêm khắc với tôi, đem toàn bộ tâm tư đều đặt trên người tôi, có thể là bởi vì tập trung quá nhiều tinh lực, kỳ vọng quá nhiều vào tôi, đến cuối cùng lại cảm thấy ai cũng không xứng với tôi…” Trang Nghị không chút giấu diếm mà nói hết những chuyện trong nhà, trong giọng nói lộ vẻ bất đắc dĩ.
Tô Tiểu Đường cười cười nói: “Tôi hiểu, có người mẹ nào không nghĩ rằng con mình là người tốt nhất chứ, huống chi, quả thực anh cũng rất ưu tú!”.
Đôi mắt của Trang Nghị sáng rực lên: “Vậy chúng ta… Lời nói của tôi lúc trước còn có hiệu lực không? Mẹ của tôi, tôi sẽ khuyên bà ấy!”.
Tô Tiểu Đường nghe vậy thì trầm mặc, được nửa ngày cô mới khó xử mà mở miệng: “Thực ra không cần…”.
Giọng nói của Trang Nghị trầm xuống: “Tôi hiểu rồi”.
Trong khoảng thời gian ngắn, hai người đều không nói gì.
Đúng lúc Tô Tiểu Đường muốn nói gì đó để chấm dứt cuộc nói chuyện này, Trang Nghị đột nhiên mở miệng hỏi cô: “Nếu không xảy ra chuyện như hôm qua, vậy câu trả lời của cô sẽ là gì?”.
Vấn đề này thật sự làm khó cô…
Trước kia cô cứ phân vân, kết quả không đợi cô đưa ra câu trả lời thì mẹ của Trang Nghị đã tìm tới cửa, vấn đề này cũng chẳng đáng quan tâm, không ngờ là lúc này Trang Nghị lại nói ra.
“Tôi nghĩ… Tôi sẽ đồng ý”.
Thật sự nếu muốn nói lời từ chối thì có chút hơi khác người, lúc ấy dưới loại tình huống này, người trong nhà lo lắng hối thúc, hơn nữa điều kiện của Trang Nghị đúng là không tệ, mà ấn tượng của mình với anh ta cũng tốt, coi như là có duyên phận với anh, nếu anh lại chủ động muốn thử một lần nữa, bản thân cô thật sự không tìm ra lý do để từ chối.
Ngay lúc này, đồng chí anh họ nhiều chuyện không biết từ khi nào đã đem con mình nhét cho Phương Cảnh Thâm, rồi tự mình lén lút trốn đằng sau bức tường ở góc vườn, nghe được một câu này, sau ba chân bốn cẳng mà chạy đến chỗ Phương Cảnh Thâm dâng vật quý.
“Ha ha, vừa rồi Trang Nghị hỏi em họ của tôi nếu ngày hôm qua không có chuyện gì xảy ra thì câu trả lời của em tôi là gì? Cậu đoán thử xem đáp án của em tôi là cái gì?”.
Phương Cảnh Thâm: “…”.
Dựa theo logic bình thường, anh tự nhiên có thể đoán được câu trả lời của Tiểu Đường, nhưng anh không muốn nghe tới câu trả lời đó.
Anh họ bày ra dáng vẻ vui sướng khi người khác gặp họa: “Em họ nói sẽ đồng ý đó nha!”.
Áp suất xung quanh mình rõ ràng lại bắt đầu giảm xuống, anh họ ho nhẹ một tiếng, yếu ớt nói: “Chỉ là nói “Nếu” thôi mà, chẳng qua là một cái giả thiết không được thành lập thôi”.
Sau khi nói chuyện với Trang Nghị xong, Tô Tiểu Đường vừa quay lại đã bị Phương Cảnh Thâm kéo đến góc sáng sủa để nói chuyện.
Anh họ gấp đến độ cứ la oai oái: “Này này, các người muốn nói chuyện thì cứ nói, trả lại con cho tôi trước đi, nếu có hình ảnh không dành cho trẻ em thì làm sao bây giờ?”.
Lúc này trong ngực Phương Cảnh Thâm còn đang ôm đứa cháu nhỏ, đôi mắt to tròn, chớp chớp. Một lớn một nhỏ, tất cả đều đang nhìn cô.
Tô Tiểu Đường gãi gãi đầu: “Sao...Sao vậy?”.
“Nếu mẹ của Trang Nghị không phản đối, em sẽ quen với anh ta sao?” Phương Cảnh Thâm hỏi.
Đứa cháu nhỏ nhìn Phương Cảnh Thâm rồi lại nhìn sang Tô Tiểu Đường, cũng đi theo giúp vui, miệng bi ba bi bô, còn vung vẫy cánh tay nhỏ bé.
Ôi, sao lại là vấn đề này thế…
Tô Tiểu Đường đau cả đầu…
“Có lẽ sẽ thử một lần xem sao, nhưng chưa chắc sẽ thành đôi” Tô Tiểu Đường trả lời đúng sự thật.
“Vì sao?” Chính tai nghe được câu trả lời của cô, sắc mặt của Phương Cảnh Thâm đen thêm mấy phần, tiếp tục hỏi.
Vì sao? Tô Tiểu Đường càng đau đầu, cô cũng muốn hỏi vì sao đấy! Vì sao cô có cảm giác mình đang bị tra hỏi nhỉ?
“Bởi vì… Vì mọi người trong nhà tôi thực sự rất sốt ruột! Tuổi của tôi cũng không còn nhỏ nữa…” Tô Tiểu Đường vừa nói vừa lùi về sau một bước, ý đồ muốn né tránh đứa cháu nhỏ đang vươn cánh tay bé nhỏ níu lấy tóc mình chơi đùa còn cho vào cái miệng nhỏ nhắn nữa.
Phương Cảnh Thâm theo sát mà tiến lên một bước: “Còn gì nữa?”.
“Hơn nữa điều kiện của Trang Nghị cũng không tệ, quan trọng nhất là anh ta là người rất tốt, đúng rồi, Trang Nghị, anh cũng biết mà, chính là đội trưởng đội phòng cháy chữa cháy mà chúng ta gặp mỗi khi tập chạy bộ buổi sáng đấy, anh có còn nhớ không? Có lần tôi chạy bộ té xỉu cũng may nhờ có anh ta giúp đỡ, sau đó Thịt Viên lại bị bẫy thú kẹp vào chân cũng là nhờ anh ta giúp đưa đến trạm chăn nuôi…” Tô Tiểu Đường nói một hơi.
“Cho nên?” Sắc mặt của Phương Cảnh Thâm càng ngày càng trầm xuống.
“Cho nên? Cho nên cảm thấy rất có duyên…” Tiếng nói của Tô Tiểu Đường càng ngày càng nhỏ.
“Sau đó thì sao?” Vẻ mặt của Phương Cảnh Thâm đã đen đến mức không thể đen hơn được nữa.
“Sau đó? Không có sau đó…” Tô Tiểu Đường theo bản năng mà trả lời.
“Không phát hiện mình đã quên cái gì rồi sao?” Phương Cảnh Thâm cắn chặt răng, cuối cùng gắng gượng hỏi một câu.
“Đã quên cái gì rồi?” Tô Tiểu Đường ngơ ngác, ngốc nghếch hỏi.
Phương Cảnh Thâm giận dỗi ôm đứa nhỏ xoay người rời khỏi đó.
Tô Tiểu Đường với vẻ mặt vô tội, sao lại có loại ảo giác chính mình là một người đàn ông phụ tình bạc nghĩa ức hiếp vợ và con thế nhỉ…
Nam thần từ sau khi tỉnh lại có gì đó là lạ, cô thật sự rất lo lắng có phải anh không có bình phục hoàn toàn mà còn để lại di chứng gì không, rất lo lắng…
“Đừng chơi nữa, mau vào ăn sáng đi, chờ đã Thâm Thâm cháu chạy đi đâu thế…” Bà ngoại dùng tạp dề lau tay, đi tới hô lớn.
Lúc này Tô Tiểu Đường mới lắc lắc đầu làm cho mình tỉnh táo một chút rồi đi theo vào nhà.
***
Trên bàn ăn, bà ngoại vẫn cười ha ha mà gắp thức ăn cho Phương Cảnh Thâm.
Chị dâu mang thức ăn sang đây, nhìn thấy anh họ thì sẵng giọng: “Anh này, sao không biết xấu hổ mà để cho Phương tiên sinh giúp anh ôm con thế hả! Quá lười biếng rồi đó! Nhanh đi ôm về mau!”.
“Tên nhóc này không cần anh bế đấy chứ” Anh họ ai oán, anh ta vừa định đi ôm về, kết quả tên nhóc kia lại uốn éo cái đầu, trái tim cha tan nát cả rồi.
Chị dâu giận dữ liếc anh một cái: “Đáng đời, ai biểu thường ngày anh chẳng bao giờ bế nó!”.
Anh họ giận dữ mà không dám nói gì: “Có liên quan đến chuyện này sao? Vậy Tiểu Phương chỉ mới tới một ngày thôi đó…”.
Chuyện này không khoa học tí nào!
Tô Tiểu Đường ở bên cạnh tìm chuyện để nói: “Phương Cảnh Thâm, nhìn cách anh bế đứa nhỏ cũng khá là thành thạo đó!”.
“Trước đấy đã từng bế Phương Cảnh Xán” Phương Cảnh Thâm cũng không thèm ngẩng đầu lên mà trả lời luôn.
“…” Được rồi. Cô thật sự rất khó tưởng tượng mặt khác của nam thần…
Nghe thấy Phương Cảnh Thâm nói chuyện với mình, Tô Tiểu Đường thoáng thở phào nhẹ nhõm, may quá không tức giận đến mức không thèm đếm xỉa tới mình, tuy rằng cô hoàn toàn nghĩ không ra, rốt cuộc anh vì cái gì lại nổi nóng với mình.
Ăn xong bữa sáng, bà ngoại lưu luyến không rời mà kéo tay Phương Cảnh Thâm, nói chuyện riêng với anh hơn nửa ngày.
“Tiểu Đường giống y như mẹ của nó, lúc đó mẹ của con bé cũng khá mập mạp, không khác với Tiểu Đường bây giờ là mấy, chuyện nhà của chúng ta cháu cũng thấy rồi đấy, chỉ là một gia đình rất bình thường, lúc ấy mẹ của Tiểu Đường là người đầu tiên trong thôn của chúng ta thi đỗ đại học, sau đó lại gả cho người khá giả, gia đình bố của Tiểu Đường có mở một công ty, dáng vẻ cũng rất tuấn tú lịch sự, điều kiện rất không tệ, lúc đó là cấp trên của con bé (mẹ Tiểu Đường), tất cả mọi người đều cảm thấy con gái của bà rất có phúc, ai biết được, tiệc vui chóng tàn,…. Không bao lâu sau, người đàn ông kia nhanh chóng chán nó, muốn kết hôn với tiểu thư có tiền có gia thế, đáng thương cho con gái của bà, lúc đó bọn họ đã có Tiểu Đường, rõ ràng đã sớm biết còn làm bộ như không biết có chuyện gì, không những phải xử lý chuyện của công ty, mà còn phải quan tâm đến người trong nhà, mọi chuyện đều tận tâm hết sức. Cho dù như thế nhưng người mẹ chồng của con bé lại đối với nó không hài lòng cái này, rồi lại tới không hài lòng cái kia, vốn dĩ chỉ bị bệnh nhẹ, nhưng suốt ngày mệt nhọc uất ức ngày càng trở nên trầm trọng, cuối cùng thực sự bị tức chết như ý nguyện của bọn họ, không bao lâu sau cái tên đàn ông đó liền vội vàng cưới người đàn bà kia vào nhà, bức ép Tiểu Đường đến mức nó không thể ở trong nhà đó nữa, còn nhỏ tuổi phải tự ra ngoài độc lập…”.
Bà ngoại nói xong, nước mắt cũng lăn dài, Phương Cảnh Thâm ở bên cạnh an ủi bà: “Bà ngoại, lời của bà nói cháu đã hiểu”.
“Cháu hiểu?” Bà ngoại nghi ngờ.
“Cháu hiểu bà ngoại đang lo lắng Tiểu Đường sẽ giống như mẹ của cô ấy, thực ra trong lòng bà cũng không hài lòng về cháu, bà lại càng hi vọng Tiểu Đường sẽ tìm thấy một người đàn ông môn đăng hộ đối”.
Bà ngoại kích động mà lôi kéo tay anh: “Cháu hiểu được thì tốt rồi! Thật sự không phải bà ngoại có thành kiến với cháu…”.
Phương Cảnh Thâm không tức giận, mà còn nói thật: “Bà ngoại, mọi chuyện không hề có tuyệt đối, cũng không phải vợ chồng môn đăng hộ đối là có thể đi đến cuối cùng. Cháu có thể đảm bảo, cháu không phải nhất thời cao hứng, trong lúc đó cháu và Tiểu Đường đã trải qua rất nhiều chuyện, khi cháu bất lực nhất cô ấy không rời bỏ cháu mà còn ở lại bên cạnh cháu. Cháu chắc chắn cô ấy chính là người bạn đời mà cháu muốn lấy. Bà cũng không cần phải lo lắng gia đình của cháu sẽ khiến Tiểu Đường chịu uất ức, cháu có thể khẳng định với bà, người nhà cháu đều rất thích Tiểu Đường, nếu không phải như vậy, cháu cũng sẽ không mạo muội mà tìm tới cửa để nói với bà những lời này, cháu đã giải quyết tất cả những nỗi lo về sau, rồi mới dám xin bà hãy yên tâm giao Tiểu Đường cho cháu. Hơn nữa bà ngoại, bà thật sự đã lo lắng quá nhiều rồi, cháu và Tiểu Đường chưa hẳn không môn đăng hộ đối, tuy rằng gia thế nhà cháu quả thật xem như không tệ, nhưng cháu chỉ là một bác sĩ rất bình thường, cũng không tham gia vào chuyện làm ăn trong gia đình, công việc, sinh hoạt, điều kiện sống thường ngày đều rất đơn giản”.
Tảng đá lớn trong lòng bà ngoại rơi xuống, vỗ vỗ tay anh: “Cháu ngoan, cháu đã nói như vậy, bà ngoại cũng yên lòng rồi…”.
Lúc này, tiếng ồn ào ở bên ngoài căn phòng cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.
“Xảy ra chuyện gì? Để bà đi xem!” Bà ngoại vội vàng đứng dậy.
Phương Cảnh Thâm đỡ bà ngoại đi ra ngoài, sau đó lập tức nhìn thấy cậu của Tiểu Đường khuôn mặt đỏ gấc, đang gân cổ cãi ồm ồm mà giơ xẻng lên, mợ và chị dâu ở bên cạnh vừa lôi kéo ông vừa khuyên.
“Làm gì vậy hả! Ông giết hắn ta là phải ngồi tù, vì người như thế ngồi tù có đáng không?”.
“Đúng đó bố, người như thế đương nhiên sẽ bị trời phạt! Bố đừng giận mà hại thân mình!”.
“Cút đi, đem mấy thứ mày mang đến đi hết đi, chúng tôi không cần!”.
Trên cơ bản, mỗi lần Tô Kiến Thụ đến đây sẽ có một trận chiến nảy lửa như thế, thực ra ông ta cũng không muốn đến đâu, ai bảo con gái của ông ta rất thân thiết với bọn họ chứ!
Tô Kiến Thụ chịu đựng sự không vui, vẻ mặt cô đơn mà nhìn con gái xin giúp đỡ: “Tiểu Đường à, bố thật sự không có ý xấu, sắp đến tết, tôi chỉ muốn tới đây thăm mọi người thôi…”.
Chương 40 :
Tô Tiểu Đường thì dễ nói chuyện, nhưng anh họ ở bên cạnh thì không nhịn nổi nữa, cười như không cười nói: "Ha ha, chủ tịch Tô đến thật sớm đấy, thật ra đến trễ một chút cũng không sao, chỉ mới mùng hai tết thôi mà đã đến thế này?"
Dựa theo tập tục, mùng hai tết, con gái đã lấy chồng phải về nhà mẹ đẻ, chồng cũng phải đi cùng, ngày này gọi là ngày đón rể, ông con rể Tô Kiến Thụ này đương nhiên mùng hai phải đến nhà cha mẹ vợ bây giờ, sao có thể dư giả thời gian đến đây.
Sắc mặt Tô Kiến Thụ trầm xuống, "Một năm sau khi Thanh Thanh mất tôi mới cưới người khác, từ đó đến giờ tôi cũng không hiểu mình đã làm gì có lỗi với cô ấy, để mọi người mỗi lần nhìn tôi như thể trời đất không dung như thế?"
"Súc sinh, mày còn không biết xấu hổ mà nói thế! Em gái tao chưa hết 49 ngày mày đã dây dưa với người đàn bà kia, nếu không phải vì sợ xui xẻo thì mày chưa đợi một năm cũng đã cưới nó, bọn mày tự hỏi lòng mình xem, lúc em gái tao còn sống có từng làm chuyện gì có lỗi với mày không? Không phải là không sinh được con trai cho mày sao? Mỗi ngày đều phải nhìn sắc mặt gia đình mày mà sống; mày không làm chỗ dựa cho nó thì thôi; còn lêu lổng ở bên ngoài ... Tao đánh chết cái loại súc sinh như mày..." Cậu vừa nghe lời này lập tức nổi trận lôi đình.
Nếu bản thân là con trai thì tốt biết bao, Tô Tiểu Đường rất nhiều lúc đều có suy nghĩ như vậy, nếu như mình là con trai, mẹ có thể không phải gặp kết quả này không...
Tô Kiến Thụ và cậu xô đẩy la hét, tình cảnh hỗn loạn, Tô Tiểu Đường cô đơn đứng ở chính giữa, nhưng rất nhanh đã ổn định lại tinh thần muốn đi qua khuyên can, nếu không có ai bị thương thì hỏng bét.
Nhìn vẻ mặt thương tâm của nha đầu, đôi mắt Phương Cảnh Thâm híp lại, sải bước qua kéo cô vào trong ngực mình, "Tránh xa một chút, cẩn thận làm em bị thương."
"Không sao..." Tiểu Đường có chút lúng túng cười cười, "Anh nhanh chạy đi đi."
Phương Cảnh Thâm cũng không đi, mà nhìn về phía Tô Kiến Thụ mở miệng nói, "Chủ tịch Tô, đã lâu không gặp."
"Cậu là..." Tô Kiến Thụ ngây ngốc nhìn tiểu Đường ở phía sau, nhìn dáng vẻ thân mật của nó với người đàn ông này, suy nghĩ trong chốc lát cuối cùng cũng nhớ ra, "Bác sĩ Phương? Đúng là lâu rồi không gặp, không nghĩ sẽ gặp cháu ở đây."
Nói xong ánh mắt chuyển qua chuyển lại giữa con gái và Phương Cảnh Thâm, "Hai đứa...."
Phương Cảnh Thâm không trả lời, mà đề nghị: "Chủ tịch Tô có thể dành chút thời gian nói chuyện không?"
Tô Kiến Thụ tức giận liếc mắt cậu tiểu Đường một cái, sửa sang lại cổ áo, "Được, đi thôi!"
Đúng lúc ông cũng không muốn tranh cãi với mấy người này, dù sao cũng có người ngoài ở đây, Tiểu Đường cũng nhìn thấy rồi, là bọn họ không tiếp nhận ý tốt của ông.
Tiểu Đường có chút lo lắng nhìn hướng hai người họ rời đi, sau đó Phương Cảnh Thâm đang đi được nửa đường quay lại cho cô ánh mắt an tâm.
Trái tim bỗng nhiên đập mạnh.
Cậu vội vàng chạy tới hỏi: "Chuyện gì xảy ra thế Tiểu Đường, sao Tiểu Phương lại quen biết tên khốn kia thế?"
Tô Tiểu Đường có chút hoảng hốt lắc lắc đầu, "Cháu cũng không biết..."
"Đều là người một giới, quen biết cũng là bình thường! Đừng cùng một loại người như dượng là được rồi..." Anh họ chen vào một câu.
"Tiểu tử thối, mày gọi ai là dượng đấy." Cậu ra vẻ muốn đánh.
"Lỡ lời, là lỡ lời thôi." Anh họ ôm đầu tránh đi.
"Không cần biết người ta thuộc hạng người nào, dù gì cũng chả có quan hệ gì với chúng ta cả." Cậu nói.
Anh họ thấp giọng thì thào: "Bây giờ chúng ta không quan tâm. Nhưng sau này thì chưa biết được..."
***
Sau nhà.
Tô Kiến Thụ nở một nụ cười xã giao: "Ha ha, lần trước gặp mặt hình như là ở bữa tiệc sinh nhật chủ tịch Phương, trước có nghe chuyện cậu bị tai nạn xe cộ, thân thể không sao chứ? Không ngờ là cậu lại quen con gái tôi.."
"Cảm ơn chú quan tâm, hóa ra chủ tịch Tô biết cháu bị tai nạn xe." Nói đến đây, Phương Cảnh Thâm dừng lại một chút, sau đó chuyển đề tài, " Chủ tịch Tô có biết,...lúc tai nạn còn có một người nữa chứ?"
"Có nghe qua, hình như là con gái?" Tô Kiến Thụ không hiểu sao anh lại đột nhiên hỏi như vậy.
"Cô gái kia là Tiểu Đường." Phương Cảnh Thâm không nhanh không chậm trả lời.
Sắc mặt Tô Kiến Thụ lập tức thay đổi, "Cậu nói cái gì? Tiểu Đường thế nào? Nó có bị thương không?"
Phương Cảnh Thâm lẳng lặng nhìn ông ta.
Tô Kiến Thụ cảm thấy vô cùng xấu hổ, luôn miệng nói thương con gái, thực ra tâm tư đều đặt ở chuyện của bản thân, chuyện làm ăn, chuyện vợ, chuyện con trai... Cuối cùng thậm chí ngay cả con gái xảy ra tai nạn xe cộ cũng không biết, thỉnh thoảng trong đầu vẫn có suy nghĩ, có con gái như thế cũng tốt, không bao giờ gây thêm phiền phức cho gia đình hiện tại của mình.
"Tôi không xứng là bố..." Tô Kiến Thụ thở dài một hơi, quan sát anh một chút thăm dò hỏi: "Cậu với Tiểu Đường đang hẹn hò sao?"
"Đang chuẩn bị cầu hôn cô ấy." Phương Cảnh Thâm trả lời.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian